Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta
Phan_24
“Tiểu thiếp kia là người hầu trong một nhà có quan hệ với Quỷ Diện Tăng”, nhắc tới chuyện này, Địch Cuồng lại tức muốn bốc khói, hung tợn nói, “Mấy con lừa ngốc kia, cướp người Triệu gia đi, còn giá họa cho Xích Diễm Bang ta! Mục đích muốn khơi mào để ta và Dạ Vô Hàm đấu nhau! Hừ, đừng để ta bắt được bọn chúng, nếu không, lão tử nhất định phải chặt đầu bọn chúng!”
Lãnh Tàng Tâm ngoái đầu nhìn, cười một tiếng, “A, có thể khiến Địch bang chủ tức như vậy, tính ra những kẻ đó cũng có chút bản lĩnh! Vậy ngài tìm được bọn chúng chưa?”
Địch Cuồng lắc đầu, “Những kẻ này xuất quỷ nhập thần, đều là cẩu của ả họ Diêu kia, không dám dùng mặt thật gặp người, muốn bắt bọn chúng, phải tốn chút sức. Bất quá,” hắn tàn nhẫn cười gằn, “Chuyện này chắn chắc có liên quan đến nữ nhân kia! Muốn mượn tay ta diệt Dạ Vô Hàm! Nằm mơ đi! Dám đặt bẫy hãm hại Địch Cuồng ta, một kẻ ta cũng không bỏ qua cho! Chọc lão tử mất hứng, ngày nào đó lão tử trực tiếp tiến vào hoàng cung, cường gian tiện nhân kia cho coi!”
“Ha ha......” Lãnh Tàng Tâm lắc đầu bật cười, đứng dậy đi đến ngồi vào lòng hắn, hai tay vuốt ve bộ ngực cường tráng của hắn, lả lơi nói, “Sao, có ta rồi còn muốn đi tìm nữ nhân khác nữa sao?”
Địch Cuồng liếc một cái, bàn tay cũng sờ soạng trên người nàng ta, vết chai trên tay ma sát với làn da mềm mịn, “Ngươi là nữ nhân khiến nam nhân yêu thích, chỉ là, cho dù có ngươi, có một nữ nhân, lão tử nhất định phải chiếm được!”
Trong ánh mắt như dã thú, lộ ra chiếm đoạt, và một phần sỉ nhục bị hắn đè nén thật lâu.
Chương 117: Con trai, con là áo bông của nương
Châu Châu biết Hinh Nhi bị đưa đến Phỉ Ý hiên thì đứng ngồi không yên. Sự thật đêm đó như thế nào, Hinh Nhi đều tận mắt nhìn thấy rồi, con bé như một mầm móng nguy hiểm, chỉ sống bên cạnh nàng thì nàng mới yên tâm.
Nàng ta không ngồi yên mà gọi Tiểu Đào đến Phỉ Ý hiên, lần này, nàng phải chuẩn bị chu đáo, phải đem Hinh Nhi trở về bằng được.
Ở trong Phỉ Ý hiên truyền đến tiếng cười.
Hai nha đầu Vấn Xuân và Sơ Hạ đứng quanh Bảo Bảo, bắt nó nói ra trong những nữ nhân ở trong này, ai xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, ngây thơ nhất. Bảo Bảo bị làm phiền, không chịu được, chỉ vào Hinh Nhi, “Là Hinh Nhi đó”.
Hinh Nhi sững sờ, xấu hổ chui vào trong ngực Vấn Xuân, không dám nhìn Bảo Bảo.
“Ha ha...”, mọi người cười ầm lên, càng cười càng lớn.
Nên khi có người đến bẩm báo có Triệu phu nhân đến thì nụ cười trên môi mọi người lập tức biến mất, Hinh Nhi nhìn Vấn Xuân lắc đầu.
Vấn Xuân vội vàng an ủi: “Quận chúa yên tâm, chúng ta sẽ không để nàng ta dẫn muội đi”.
Châu Châu đi tới, nhìn một vòng xung quanh, ánh mắt lướt nhìn mọi người, rồi nhìn vào trên người Phong Linh. Nàng ta mỉm cười: “Tam Nương, ta đến đưa Hinh Nhi về, con bé ở đây quấy rầy ngươi nửa ngày rồi, thật xấu hổ”.
Phong Linh đứng dậy, cười còn vô hại hơn nàng ta, “Không sao, nếu quản gia đã giao đứa nhỏ này cho ta, dù phiền toái hơn nữa cũng không ngại”.
“Giao phó?”. Sắc mặt của Châu Châu rất khó coi, miễn cưỡng cười nói, “Người làm nương như ta đây vẫn còn, không đến nỗi giao nữ nhi của mình cho người khác. Tam Nương, không phải vì Hinh Nhi là con gái của Hàm Vương, là quận chúa nên mới cướp về bên cạnh mình chứ?”.
“Ha ha ha!”, Phong Linh cười lớn ba tiếng, “Sợ là người muốn như thế chỉ có ngươi thôi”. Sau đó, ánh mắt nàng lạnh lẽo, “Ngươi không thấy là con bé sơ ngươi như mèo thấy chuột không? Ngươi đã cầm hòn đá đập vào đầu con gái mình thì làm sao lại không ngờ sẽ có ngày như vậy?”.
“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì! Ta chỉ muốn con gái của ta! Trả Hinh Nhi lại cho ta!”, Châu Châu kích động muốn lên ôm Hinh Nhi nhưng bị Vấn Xuân và Sơ Hạ ngăn lại, “Triệu phu nhân quên rồi sao, đây là Phỉ Ý hiên! Nếu có vấn đề gì, mời Triệu phu nhân đi tìm quản gia!”.
“Sao các ngươi lại tàn nhẫn vậy? Tại sao nhất định phải tách ta với con gái? Hinh Nhi là sinh mạng của ta, trả con bé cho ta!”.
Châu Châu bắt đầu cuồng loạn, tiểu Đào cũng chen vào, “Rõ ràng là có con trai, tại sao lại cướp con gái của người ta? À, ta biết rồi, nhất định là vì không sinh được đứa con của Vương gia nên ghen tỵ đây mà”.
Ánh mắt Bảo Bảo lạnh đi, gật đầu với Sơ Hạ. Sơ Hạ hiểu ý, vén tay áo lên đánh tiểu Đào một cái khiến nàng ta lảo đảo, “Ngươi – –”.
“Nếu ngươi còn dám nói hươu nói vượn, ta vả nát miệng ngươi!”.
“Ngươi dám đánh ta!”.
Mọi chuyện bắt đầu mất khống chế, đúng lúc này, chợt một tiếng hét to.
“Các ngươi đang ở đây làm cái gì?”.
Mọi người quay đầu lại nhìn, Dạ Dập Tuyên trầm mặt xuất hiện ở cửa.
Tiểu Đào và Sơ Hạ vội vàng lui sang hai bên, không ai dám lên tiếng,
Vừa nhìn thấy hắn, Châu Châu vội vàng rơi nước mắt, “Tuyên vương, van cầu ngài, giúp ta đưa con gái về bên mình được không?”.
Phong Linh bĩu môi cười lạnh. Đúng là nàng ta xin người ta, nàng ta không biết Dạ Dập Tuyên với nàng là cũng chiến tuyến sao?
Dạ Dập Tuyên đi tới, vẻ mặt nghiêm túc không giống thường ngày, sau khi ngồi xuống mới nói, “Quân của Vương huynh trên chiến trường đột nhiên gặp bão cát, toàn quân hai bên dường như là bị diệt...”.
Tất cả mọi người sợ ngây người, Phong Linh cảm thấy trong nháy mắt, hô hấp như muốn dừng lại, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh vô số sinh mạng bị bão cát cắn nuốt.
Châu Châu vội hỏi, “Vương gia, vậy Vương gia thì sao?”.
“Mất tích. Theo thời gian tin tức truyền đến từ bên kia, Vương huynh đã mất tích được hai ngày rồi”.
Châu Châu chỉ cảm thấy muốn ngất, may mà tiểu Đào đỡ nàng ta kịp.
Dạ Vô Hàm..........
Phong Linh từ từ nhắm mắt lại, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng trái tim trong ngực đang đập nặng nề, một cái rồi lại một cái.
“Vương gia.... Vương gia....”. Châu Châu không nhịn được khóc lớn lên. Mặc dù Hinh Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng bé hiểu một chuyện đó là cha gặp nguy hiểm, nước mắt cũng trào ra.
Bảo Bảo trầm ngâm trong chốc lát, tỉnh táo hỏi, “Hoàng thượng có phái người đi tìm không?”.
Dạ Dập Tuyên gật đầu, “Bổn Vương đến để báo cho các ngươi biết một tiếng, ngay bây giờ ta sẽ xuất phát đi đến đó, nhất định ta sẽ tìm được Vương huynh!”.
“Tuyên vương, ngài nhất định phải tìm thấy Vương gia!”, Châu Châu khóc thút thít.
“Ừ”, hắn gật đầu rồi nhìn về phía Phong Linh, “Các ngươi tự chăm sóc mình cho tốt!”.
Hắn không nói thêm lời nào, đứng dậy đi.
Châu Châu cũng không còn tâm tư tranh con gái với Phong Linh, để Tiểu Đào đỡ về Lục Ý hiên. Đột nhiên Phong Linh đứng dậy, sải bước đuổi theo Dạ Dập Tuyên.
Bảo Bảo lắc đầu, tùy tiện cảm khái, “Hỏi thế gian tình ái là gì.....”.
Lúc Phong Linh đuổi tới cửa, Dạ Dập Tuyên đang lên ngựa, nàng tiến lên kéo dây cương của hắn, làm hắn giật mình, “Ngươi muốn làm gì?”.
“Đưa ta theo”, Phong Linh kiên định nói từng chữ, “Ta muốn đi tìm hắn”.
“Ngươi điên rồi?”. Dạ Dập Tuyên nhảy xuống ngựa, không tin được nhìn nàng chằm chằm, “Đó là Tây vực, bão cát lúc nào cũng có thể lấy mạng của ngươi!”.
“Ta không sợ! Ai cũng không tránh được cái chết, nếu ta chết ở đó cũng không sao!”.
“Đáng chết, bây giờ Vương huynh sống chết chưa rõ, ngươi cũng đừng làm ta phiền nữa được không?”.
“Nhưng mà ta tin tưởng, ta có thể tìm được hắn”. Ánh mắt của Phong Linh kiên định, nàng không biết suy nghĩ này của nàng ở đâu mà ra, nàng không muốn nghĩ, cũng lười suy nghĩ, tóm lại, vào giờ phút này không thể ngăn nàng!
“Nếu ngươi không đưa ta theo, không sao, ta tự mình thuê xe, dù sao bây giờ ta cũng có rất nhiều bạc!”.
Dạ Dập Tuyên sắp điên, “Ngươi.....
.
“Đừng có ngươi ngươi ta ta, lãng phí thời gian là mưu sát Dạ Vô Hàm, ngươi ở đây chờ ta, ta thu dọn dồ rồi sẽ ra ngay!”.
Không đợi hắn trả lời, Phong Linh chạy ùa vào như một cơn gió.
Gương mặt Dạ Dập Tuyên nhăn lại, rốt cuộc hắn đã hiểu tại sao Vương huynh là một người khôn kheo như vậy, khi gặp phải nữ nhân này lại ngốc như vậy,
Phong Linh xông về Phỉ Ý hiên, vội vàng nói với con trai, “Tiểu tử, nương....”. Nàng còn chưa nói xong, Bảo Bảo đã giơ tay chặn lời nương nó, sau đó đưa một cái bao cho nàng, “Đồ đạc cảu nương con đã thu thập xong, không mang gì nhiều nhưng ngân phiếu rất nhiều, còn có một ít bạc vụn, để nương tiêu vặt trên đường”.
Vấn Xuân và Sơ Hạ đứng ở bên cười, “Tam Nương, chúng ta tin tưởng ngươi, cố gắng lên! Hãy đưa Vương gia về!”.
Phong Linh kinh ngạc, “Các ngươi.....”.
Chương 118: Sa mạc ấm áp
Bảo Bảo nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Bây giờ con là minh chủ võ lâm rồi, trách nhiệm của con rất lớn, sắp tới phải tổ chức đại hội võ lâm nữa, con không thể vắng mặt được, không thì con đã đi cùng với nương rồi”.
Phong Linh đột nhiên ôm lấy cổ con, cảm động rơi nước mắt, sịt mũi một cái rồi nói: “Con trai, con đúng là cái áo bông của nương, sau này nương nhất định sẽ cưới cho con bảy tám người vợ để con có người phục vụ!”.
Bảo Bảo trợn mắt: “Được rồi, nương đi nhanh lên, nương đi muộn là chỉ có thể nhặt xác cho Hàm Vương thôi đấy”.
Vấn Xuân cười một tiếng. “Tam Nương, chúng ta vẫn chờ người về để chúng ta gọi một tiếng ‘Vương phi’ đó”.
Sơ Hạ gật đầu: “Không sai, không biết đến lúc đó những nữ nhân ở Lục Ý hiên có thể đi được đâu”.
Phong Linh lưu luyến phất tay với những người kia, hít sâu một cái rồi xoay người đi.
Cách đó không xa, một bóng dáng lén lút núp sau lùm câu, sau đó biến mất.
Lục Ý hiên.
“Cái gì? Phong Tam Nương theo đến Tây Vực?”.
Châu Châu vừa nóng vừa giận. “Nữ nhân Phong Tam Nương đó thật ghê gớm, luôn dùng thủ đoạn không quang minh chính đại đó quyến rũ Vương gia”.
Tiểu Đào đứng bên cạnh cũng nổi giận: “Nữ nhân này rất lợi hại, phu nhân không hiểu à? Nàng ta có quan hệ rất tốt với Tuyên Vương, trên đường đi, cô nam quả nữ xảy ra chuyện gì ai mà biết được?”.
Đột nhiên Châu Châu dừng lại. “Đúng vậy! Ta không thể để cho nàng ta đạt được như ý! Cái loại nữ nhân thay đổi thất thường này không xứng đáng sống bên cạnh Vương gia!”. Nàng ta xoay người lại. “Tiểu Đào, ngươi chuẩn bị giúp ta, ta cũng phải đi Tây Vực”.
“A”. Tiểu Đào giật mình nói, “Phu nhân, người nói đùa phải không?”.
Châu Châu kiên định nói. “Nàng ta có thể đi được, sao ta lại không đi được? Được rồi, không nói nhiều nữa, mau chuẩn bị một chút, đừng để nàng ta đoạt trước”.
“Vậy còn quận chúa....”.
“Không cần lo lắng cho nó, vẫn có bà vú bên cạnh mà”.
“A, vâng”. Tiểu Đào hận chính mình vì đã nói ra, biết vậy nàng ta sẽ không nói, đỡ phải đi đến nơi vất vả.
..............
Một đường đi thẳng không nói lời nào, ngựa chạy không ngừng suốt hai ngày một đêm mới đến được Tây Vực.
Đứng giữa sa mạc mênh mông như biển bát ngát, Phong Linh kinh sợ. Đập vào mắt của nàng, tất cả đều là màu vàng của đất, u tối của trời, gió tây bắc gào thét, nồng đậm trong không khí là mùi đất. Tất cả những điều đó đều nhắc nhở nàng, thực tế còn tàn khốc hơn những gì nàng tưởng tượng.
“Bây giờ nếu như ngươi muốn quay về, vẫn còn kịp”.
Dạ Dập Tuyên đứng đằng sau nói.
Phong Linh không hề nghĩ ngợi mà lắc đầu, ngoài đầu lại cười với hắn. “Ngươi đừng nghĩ rằng ta rất yếu”. Nụ cười này tựa như một sinh mệnh trong trời đất này, tràn đầy hy vọng, tràn đầy sức sống.
Dạ Dập Tuyên bị nụ cười này hấp dẫn không dời mắt được.
Phong Linh sâu một hơi, thích ứng được với mùi đất trong không khí ở đây, xoay người lại vỗ vỗ vai hắn. “Đi thôi, trước tiên chúng ta phải tìm nơi trú ngụ đã”.
Hắn không nói gì, yên lặng đi bên nàng. Càng gặp phải chuyện trọng đại thì nàng càng tỉnh táo hơn, càng có ý chí chiến đấu. Có lúc hắn vẫn không hiểu nữ nhân này làm sao lại có thể mạnh mẽ như vậy.
Đoàn người tiến đến thành đầu tiên tìm khách điếm. Ngoại trừ việc tiếp sức cho ngựa còn đi mua một số tấm vải dầy để đỡ bão cát, Dạ Dập Tuyên còn chuẩn bị thêm cho Phong Linh một cái khăn che mặt. Bọn họ mua một vài con lạc đà, chuẩn bị đủ lương khô và nước. Sau khi chuẩn bị đầy đủ, tất cả không nghỉ ngơi mà đi thẳng vào trong sa mạc rộng lớn.
Truyền thuyết kể rằng, bão cát đen là sự trừng phạt của trời cao dành cho con dân Tây Vực. Bởi vì bọn họ tham lam, chém giết người. Cho nên trời cao mới mệnh cho thần gió mang tất cả sinh linh trên sa mạc đi, giấu vào trong bụng của sa mạc rộng lớn.
Thật ra thì, khi bão cát đen đến, người bị cuốn đi, sau đó tất cả đều chết và khi người ta tìm được hài cốt mới nói ra truyền thuyết như vậy.
Lần đầu tiên ngồi lạc đà đi trên sa mạc, Phong Linh cảm giác cái mông của nàng sắp bị chia thành hai nửa. Dưới sự hướng dẫn của người dẫn đường, bọn họ tìm được nguồn nước, sau đó tiến đến gần nơi đóng trại. Sau khi dựng lều, Dạ Dập Tuyên và những tướng lĩnh may mắn sống sót, và người dẫn đường cẩn thận ngồi xuống nghiên cứu đường đi.
Một mình Phong Linh đi ra khỏi lều nhìn cát vàng bay đầy trời, không biết chừng Dạ Vô Hàm đang ở nơi nào đó trong đám cát kia. Nàng chỉ cần nghĩ đến Dạ Vô Hàm đàn giãy giụa cầu xin, nàng không thể nghỉ ngơi được. Ngó vào trong lều, mọi người vẫn đang thương nghị rất cẩn thận, nàng không muốn vì sự vội vàng của mình mà tạo thành gánh nặng cho bọn họ. Nàng cắn răng một cái, mang thep nước, cưỡi lạc đà, một mình đi vào trong sa mạc.
Suy nghĩ của nàng rất đơn giản, không đi xa, chỉ cần có thể nhìn thấy nơi đóng quân là được rồi. Nhưng trên thực tế, cô chỉ cúi đầu nhìn đất, cắm cúi mà đi, đến lúc ngẩng mặt lên thì đã không thấy mấy cái lều đâu nữa. Phong Linh hốt hoảng, vội vàng dừng lại, một mình cô đứng trên sa mạc, mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh: “Chết rồi, mình đang ở đâu thế này?”.
Phong Linh vội vàng thúc lạc đà quay đầu lại, đi về theo hướng ngược lại. Nhưng đi đến lúc mặt trời xuống cũng không thấy nơi đóng quân đâu cả. Nàng không mang theo nhiều nước, bụng cũng đã đói kêu “rột rột” nãy giờ.
“Thật là đen quá, không tìm được Dạ Vô Hàm thì thôi, lại còn bị lạc nữa. Phong Tam Nương ơi Phong Tam Nương, ngươi có bản lĩnh quá!”.
Cô mở miệng tự giễu để giỡn nhưng sự sợ hãi đã tràn ra toàn thân. Cô biết mất phương hướng trong sa mạc có ý nghĩa gì.
Chết!
Một cái chết lặng yên không tiếng động.
“Thần ơi, xin cho con một cái la bàn đi!”.
Sau khi thét lên một tiếng, Phong Linh không muốn mình cứ sợ hãi như thế.
Uống một ngụm nước cuối cùng, sau đó cô ném túi nước, chỉ tay về phía mặt trời, đứng trên nền cát nóng bỏng, hát thành tiếng: “Niềm đam mê của tôi giống như ngọn lửa cháy lan ra cả sa mạc! Mặt trời nhìn thấy tôi và tôi sẽ giấu nỗi sợ hãi của tôi rằng nó sẽ đưa ngọn lửa tình yêu….. Bạn đã cho tôi làn mưa nhẹ nhàng nuôi dưỡng trái tim tôi, tôi sẽ cho bạn một làn gió nhỏ để nở hoa, đóa hoa nhỏ trong tình yêu thuộc về tôi và bạn, tình yêu của hai chúng ta như sa mạc ấm áp!”.*
* Bài hát này là bài "Sa mạc ấm áp". Tên tiếng trung là "热情沙漠". Mình cũng không rõ ca sĩ nào hát, nhưng mà mọi người có thể nghe thử ở đây
Bóng dáng nàng đang hát vang nhỏ lại nhỏ lại, cuối cùng nó xuất hiện trong một cái “thiên lý nhãn” chế từ thủy tinh.
“Lão đại, bên kia có một nữ nhân rất kỳ quái, một mình nàng đứng đó quỳ khóc, bên cạnh không có một ai cả…..”.
“Cái gì? Đưa đây ta xem một chút!”.
Ở dằng xa, một đám cường bạo đang mai phục để cướp chút đồ của thương nhân đi qua đường, nghe được tiếng hát của nàng vang đến, vội vàng dùng “thiên lý nhãn” để xem.
Thủ lĩnh của đám cường đạo này là một tráng hán mặt dài, có bộ râu quai nón, hắn ta nheo mắt nhìn “thiên lý nhãn”, nhìn thấy Phong Linh thì cười “haha”.
“Dáng của nữ nhân này thật đẹp!”.
Tay chân bên cạnh hiểu ý của hắn, cười gian mấy tiếng. “Lão đại, các huynh đệ sẽ cướp nàng về cho lão đại làm áp trại phu nhân!”.
Tên thủ lĩnh đá một cước nói: “Còn đứng đó mà lằng nhằng. Mau đi đi!”.
"Vâng, vâng".
Chương 119: Yêu tinh đoạt mệnh, phong tam nương
Dù sao trên sa mạc gặp được bọn cướp cũng tốt hơn là chết đói hoặc chết khát.
Phong Linh tự an ủi mình, cho nên khi đối phương nhảy ra giương dao bạt kiếm uy hiếp nàng thì nàng vẫn nhiệt liệt hoan nghênh. Khi đối phương dùng dây trói nàng lại, nàng còn rất tốt bụng nhắc nhở bọn họ, buộc kiểu nào thì dễ chạy trốn, buộc kiểu nào thì khó.....
Nhìn nữ nhân bị trói hai tay, cả người bị đặt trên lạc đà, tên lâu la Giáp mới nhỏ giọng hỏi: “Lão đại, lai lịch của nữ nhân này không rõ ràng, trông nàng ta cũng không giống như cô nương nhà bình thường”.
Tên lâu la Ất tiếp lời: “Một nữ nhân xuất hiện trên sa mạc ngồi trên lạc đà hát nghêu ngao, không bình thường, rất không bình thường”.
Lão đại ria mép cau mày, lộ ra sự thông minh khó thấy được: “Hừ, nhất định là do Huyền Phong Lão yêu! Hắn ta sử dụng mỹ nhân kế để dụ lão tử mắc câu đây mà!”.
Tê lâu la Giáp, Ất sùng bái nhìn lão đại: “Lão đại thật anh minh! Chuyện như thế mà cũng đoán ra được!”.
Lão đại ria mép cười lạnh. “Hắn ta quá coi thường ta rồi! Hắn ta nghĩ là cho nữ nhân đến đây thì có thể đánh chúng ta? Xì, ta sẽ phá hỏng giấc mộng của hắn ta!”.
“Lão đại, vậy nữ nhân kia chúng ta sẽ làm thế nào?”.
“Còn làm sao nữa? Đưa đến giường của ta”. Lão đại ria mép phách lối bĩu môi. “Hắn ta đưa đến cho ta thì ta phải thu vào chứ!”.
“Oa, lão đại là người hữu dũng hữu mưu, bội phục!”.
“Ha ha....”.
Địa bàn của lão đại ria mép xây trong một cái thành hoàng trong sa mạc. Thành không lớn lắm, tường thành rất cao, dễ thủ khó công, bọn cướp ở trong thành cũng phải có khoảng hai trăm người.
Thấy lão đại đưa nữ nhân về, tất cả mọi người đều thấy lạ mà bu vào.
“Lão đại, nữ nhân này ở đâu ra vậy?”.
Lão đại ria mép hả hê nói: “Đây là nữ nhân do Huyền Phong Lão yêu đưa tới! Đợi đến khi lão tử hưởng thụ xong sẽ cho các huynh đệ nếm thử mùi vị!”.
“A! Tạ ơn lão đại! Các huynh đệ đã rất lâu không thử qua nữ nhân rồi!”.
Phong Linh vừa nghe, cảm thấy mình ngu. Đúng là tự vào ổ sói rồi, làm sao nàng có thể thoát thân được đây. Đáng chết, nếu Bảo Bảo ở đây nhất định sẽ có biện pháp!
Đợi chút, hắn ta vừa nhắc gì đến Huyền Phong lão yêu, nghe giọng điệu có vẻ như là người đối đầu với hắn, vậy thì tên kia cũng là cướp à? Đôi mắt Phong Linh xoay chuyển, nàng đã có chủ ý cho việc này.
“Đợi một chút! Ta có lời muốn nói!”. Nàng vừa lên tiếng, bọn cướp đều sửng sốt.
Lão đại ria mép nghênh ngang đi đến, một tay kéo mái tóc dài của nàng, nhấc đầu của nàng lên. “Ngươi muốn nói cái gì? Ngươi cầu xin lão tử thả ngươi đi à? Hừ, đừng có mơ tưởng!”.
“Không phải”, Mặt Phong Linh tỉnh bơ nói, “Ta tới đây là có lời nhắn cho ngươi”.
Vẻ mặt lão đại ria mép run lên: “Ai?”.
“Này, các ngươi đối xử như thế với một cô gái yếu đuối à?”. Phong Linh bất mãn lườm hắn ta. “Tóc ta bị ngươi nắm như thế này thì làm sao có thể nhớ cái gì được?”.
“Hừ, tốt nhất là ngươi đừng có giở trò gì đấy”. Lão đại ria mép buông tay ra, sau đó sai người kéo Phong Linh xuống. Nhân cơ hội đó Phong Linh quan sát toàn bộ nơi này, bốn phía đều là những bức tường cao khoảng ba bốn thước, canh giữ trên các bức tường đều là những tên cướp cường tráng, không có khả năng chạy trốn. Vậy thì nàng phải dùng trí.
Với điều kiện tiên quyết, nàng phải có trí.
Nàng hừm hừm cổ họng, không quan tâm những ánh mắt đang đặt trên người nàng, nói vô cùng nghiêm túc: “Người đó hình như là Huyền Phong cái gì đó, hắn ta nói, các ngươi chính là một lũ chuột cống ngầm, vừa bẩn vừa thối, các ngươi sống trong sa mạc chỉ làm ô nhiễm những hạt cát mà thôi, không bằng hãy tự đào hầm chôn mình. Các ngươi dám đấu với hắn, các ngươi sẽ chết thế nào cũng không biết. Nhất là ngươi”. Phong Linh chỉ thẳng vào lão đại ria mép mặt đang xanh mét, nhẫn tâm nói. “Hắn nói, ngươi có bộ mặt to bè, sống thì lãng phí không khí, chết thì lãng phí quan tài, từ nhỏ đã là kẻ bại dưới tay của hắn, muốn tranh địa bàn với hắn? Chết sớm đầu thai sớm mà chuẩn bị, kiếp sau hẵng nói tiếp! Vừa già vừa xấu, mặt toàn thịt, vừa ngu lại ngốc, chỉ cậy mạnh!”.
“A!!!!”. Lão đại ria mép giận dữ, nắm đao muốn xông đi tìm tên Huyền Phong kia liều mang. “Con lừa Huyền Phong đáng chết, lão tử liều mạng với ngươi”.
“Lão đại! Lão đại! Đừng, lão đại bình tĩnh đi!”. Giáp, Ất, Bính, Đinh xông lên ngăn hắn ta lại, hắn ta giận dữ mắng to. “Không phải là các ngươi chỉ cướp một đội quan binh thôi sao, binh khí của lão tử cũng không ít hơn hắn”.
Quan binh!
Phong Linh giật mình, quan binh nào?!
“Binh khí của Minh Tịch triều có gì đáng sợ? Hắc Hổ phách vương ta đây chả sợ ai cả? Đừng ai ngăn cản ta.... ta phải đi tìm hắn ta tính sổ?!”.
YES! Là Minh Tịch triều.
Phong Linh như thấy được tia hi vọng, cái này thì không cần phải nói linh tinh để hỏi nữa rồi, nàng gật gù hả hê nói: “Thật ra thì muốn tiêu diệt Huyền Phong lão yêu cũng không phải là việc khó khăn”.
Chỉ một câu nói mà bốn phía lập tức yên tĩnh.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều bắn về phía Phong Linh, mắt của tên lão đại ria mép càng trừng lớn như cái chuông đồng. “Ngươi nói cái gì hả? Ngươi nói lại lần nữa xem nào!”.
“Ta nói là”, Khuôn mặt Phong Linh không tỏ vẻ sợ hãi, nhấn mạnh từng câu từng chữ cho hắn nghe. “Các ngươi muốn thắng Huyền Phong, không phải là chuyện khó”.
Hồ lão đại nghi ngờ nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn từ trên xuống dưới một lần. Sau đó miệt thị cười một tiếng, “Cô nương, có phải ngươi là kỹ nữ trong nhà chứa nào không, dám truyền lời thay Huyền Phong lão yêu, lá gan của cô cũng không nhỏ nhỉ?”.
“Lão đại, chúng ta cứ làm thịt nàng trước rồi nói sau”. Những con sói ở bốn phía đã đỏ mắt thèm thuồng.
Phong Linh sợ run cả người, liếc nhìn một vòng bốn phía: “Đến lúc nào rồi mà các ngươi còn thế hả? Chuyện này liên quan đến việc tranh giành địa bàn sa mạc vinh quang, vậy mà các ngươi còn có tâm tình ở đây khua môi múa mép hả? Ta có nghe nói, sau khi lấy được chỗ binh khí kia, bọn họ đang chuẩn bị một trận quyết chiến với các ngươi đó, hoàn toàn chiếm được sa mạc này!”.
“Cái gì? Ngươi nói thật không?”. Hồ lão đại nổi giận, đi đi lại lại hai bước. “Cái tên yêu quái này, xem ta có đánh dập đầu hắn không?”.
Sau đó hắn ta nheo mắt, ánh mắt nguy hiểm. “Tại sao ngươi lại muốn nói cho chúng ta biết những điều này. Rốt cuộc ngươi là ai?”.
“Ta à?”. Phong Tam Nương nháy mắt, cười một tiếng. “Ta chính là người mà mọi người vẫn gọi là người đẹp đại mạc, yêu tinh đoạt mệnh, Phong Tam Nương!”.
Mọi người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tất cả đều bày tỏ mình chưa hề nghe thấy cái danh hiệu này!
Hồ lão đại nhíu mày, “Trước kia ta đã từng nghe một người là yêu tinh truy mệnh, nhưng mà đã là hai mươi năm trước”. Hắn ta không tin quan sát Phong Linh, nhìn nàng không hề giống một nữ nhân bốn năm mươi tuổi.
Phong Linh vui mừng trong lòng, không ngờ nói bừa một cái tên cũng được. Nàng vỗ ngực một cái, hất đầu. “Ta chính là đồ đệ của bà ấy, bà ấy là truy mệnh, ta là đoạt mệnh”.
“Ồ!”. Mọi người hiểu ra.
Hồ lão đại nửa tin nửa ngờ nói. “Tại sao ngươi lại giúp chúng ta?”.
Phong Linh thở dài một tiếng, sau đó nói một cách sâu xa: “Bây giờ trong giới trộm đã không có quy tắc gì cả, từ sau khi gia sư thoái ẩn đến nay vẫn thấy đau lòng sâu sắc. Lúc này người mới lệnh cho ta phải tìm một vị có trí khôn, có bề ngoài, cũng chính là người hùng tài mạo song toàn trong giới trộm cắp, toàn lực trợ giúp người đó thống nhất giới trộm cắp để mọi người trong giới đều có đạo trộm cắp, có một cuộc sống vui vẻ thoải mái!”.
“Lão đại, người tài mạo song toàn không phải là lão đại sao?”. Tên lâu la Giáp kích động.
Đôi mắt của tên lâu la Ất, Bĩnh cũng đầy nước mắt, rất cảm động nói: “Lão đại, vì lý tưởng của chúng ta, lão đại hãy nhận lấy sứ mệnh vinh quang này đi!”.
Chương 120: Đánh nhau là thích hợp nhất
Lão đại ria mép nhìn lâu la xung quanh rồi nói: “Ta có được không?”.
Mọi người đồng thời hô, “Được”.
Hắn ta liền gãi đầu, cười cười. “Vậy thì ta sẽ hi sinh vì giới trộm cướp”.
Phong Linh gật đầu: “Như vậy mới đúng chứ! Về sau ngươi phải nghe theo sự chỉ huy của ta!”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian